Là ích kỷ, rất ích kỷ. Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần. Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ.
Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên.
Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi.
Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể. Và ta bị ức chế liên tục. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết.
Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên. Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ.
Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Ta chờ ai đó đến hỏi ta.
Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ.
Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi.
Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.
Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu. Nó cũng như tình yêu thương. Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc.