” Thật thú vị, xã hội chúng ta vẫn khinh thường những người bon chen. “Thất bại là mẹ thành công” là một ngạn ngữ Trung Quốc cổ được dạy cho tất cả các học sinh tiểu học ở Trung Quốc. Bạn đi đến kết luận rằng cuộc đời vẫn khổ sở như thế dù bạn sống ép xác theo những kỳ vọng của người khác hay cứ bộc lộ bản thân để rồi cảm thấy tội lỗi về điều đó.
Chúng ta sẽ bị những cảm xúc của chính mình che mắt. Anh ta bảo tôi những người này đến nước Mỹ và bí mật liên lạc với những người của họ ở đây. Một người sẽ bắt được con sư tử nhảy qua cái vòng, còn người kia có thể sẽ trở thành một đống bầy nhầy trên sàn chuông sư tử.
Một người vĩ đại đã từng nói: “Loài người thực hiện những động lực một cách mù quáng; họ thúc đẩy chính mình đến chỗ hành động và thường đáp xuống một nơi mà họ không thuộc về nó. Cuối cùng, tôi thuyết phục được cô ta nhấc cánh cửa lên chỉ một chút để thấy rãnh cửa. Tôi là người thật sự tin rằng, nếu bạn không thích công ty bạn làm, hãy thôi việc.
Cảm nhận về sự khác nhau có tác động đến cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Có một số tính cách giống như những đoàn tàu chậm, luôn chuyển động từ từ. Nếu tôi độc chiếm vai diễn chính, nó sẽ biến tôi thành trò cười.
Nhưng thật sự điều này không liên quan gì đến sự ham thích nhục dục. Được và mất là trạng thái thường trực của con người. Đó là quy luật trên mảnh đất này.
Bởi vì mọi thứ đều có hai mặt nên hành động của con người cũng có hai mặt: Những động cơ bên trong và vẻ bên ngoài. Tệ hơn là, tôi đã biết ông ta là người có gia đình. Ẩn trong cái gọi là “những đặc tính tiêu cực” của bạn là một tài sản quý giá đang chờ để hé mở.
Chúng tôi cảm thấy chán nản không muốn xem gì hết nên đã quyết định sẽ ghé vào một nhà thờ Tây Ban Nha cổ và chỉ ngồi đó ” Điều này giúp tôi nhớ ra không để mình mắc kẹt trong màn kịch cuộc đời. Thành công đến với những hình thức và cách thức khác nhau.
Không bao lâu, ânh ta sắp chết vì đói. Họ đã dùng loại hạt cỏ Mỹ tốt hơn trong các sân vận động làng Olimpic, và đó là một thành công rực rỡ. Đây là mức của những gã ma cô rẻ tiền, kẻ xảo trá và lừa bịp.
Thay vì kiểm soát nỗi sợ của mình, cô gái bán hàng đã để nó chi phối những hành động của mình đến mức cô hoàn toàn vô dụng và bất lực. Nhiều năm trước, tôi gặp một người đàn ông mới qua tuổi 60, người có vẻ không có chút hy vọng nào, cứ như ông bị kẹt trong một cái hố tối tăm. Tôi làm người trung gian, và sau mỗi lần làm được một vụ, tôi được chia tiền hoa hồng.
Bây giờ nhiệm vụ của chúng ta là tái khám phá và khôi phục lại điều mà chúng ta sẵn có. Cô luôn hy vọng có một nghề nghiệp mới dễ dàng. Ngay khi người khác cảm nhận được sự sợ hãi và nhút nhát của chúng ta, chúng ta trở thành một mục tiêu tức thì.