Nhưng nếu hư hỏng thì mặc ông!". Đã bốn năm rồi, ông ta kiếm cách bán bánh cho một khách sạn nọ ở Nữu Ước. , một trong ba người bán hàng.
Không có một cuộc thách đố như vậy. Quần áo thì lố lăng mà nhà cửa bày biện mới tai hại làm sao! Nhưng cách bà cư xử với chồng, thì thật là tuyệt diệu và đó là điều kiện cốt yếu để gây và nuôi hạnh phúc trong gia đình. Đó là quy tắc thứ tám.
Nhưng nếu ông ta hy vọng dùng cách đó để được một kết quả hay một cái lợi gì, thì quả ông rất ngu dốt về khoa tâm lý. Khi ông về nhà, sau cả một buổi chiều mệt mỏi vì ứng đối xã giao với các công tước phu nhân linh mẫn, ông nghe bà chuyện trò ngây thơ mà óc được nghỉ ngơi. Có rất ít những cuộc hôn nhân nhờ may rủi mà được hạnh phúc.
Chịu không nổi họ! Họ đầy tự phụ, say mê về cái quan trọng của họ! Nực cười nhất là một số trong những kẻ đó lại được mọi người coi thuộc giới thượng lưu! Kẻ nào chỉ nói về mình thì chỉ nghĩ tới mình thôi. tôi được tới đây là nhờ thịnh tình của anh em. Vậy, thưa quý bà, nếu quý bà muốn giữ sự vui vẻ hòa nhã trong gia đình, xin quý bà theo lời khuyên dưới đây:
Dùng cách đặt câu hỏi để khuyên bảo người ta". Không những tán thành nơi lựa làm kho hàng, mà còn vạch cho cả một chương trình để mua cửa hàng đó, dự trữ hàng hóa và khai trương xí nghiệp mới. - Mà tôi dám cá với bà rằng bầy gà của bà có lời nhiều hơn là sở sữa của ông nhà.
(Tôi không cần biết điều ông muốn. Bạn coi hai cặp gặp nhau ngoài đường: hai người đàn ông họ chỉ ngó nhau thôi, còn hai người đàn bà thì ngắm nghía tỉ mỉ quần áo, trang sức của nhau. Các bạn chắc đã đoán được.
Như vậy ông ta hết nói gì được nữa, không có lý lẽ gì để tranh biện được nữa. giữ chức giám đốc khám Sing Sing rất lâu. Chuyện đời ông như vầy: Ông thích thơ của Dante Gabriel Rossetti lắm.
Nhưng vẫn quyết chí học, học một mình. Và William Lyon Phelps nói thêm: "Không bao giờ tôi quên lời nhận xét đó của cô tôi". Và cứ mỗi ngày mỗi tiến như vậy.
Lão Tử cũng đã đem ra dạy học trò. Trong những lớp học của tôi, đã được nghe vài y sĩ công nhận lời đó. Nhưng nếu ta đã có tuần nay, ta đã thấy máu chảy, đã nghe tiếng rên la của binh lính bị thương, hoặc hấp hối, thì có lẽ ta cũng không hăng hái tấn công kẻ địch lắm.
Thiệt ra bài đó có giá trị, nhưng dùng không đúng trường hợp, sẽ làm cho người ta la ó, phản đối, chế giễu, nhưng ông Mc. Thi nhân Rossetti tự cho là một nhân vật quan trọng. Như vậy tất nhiên là không thành công.