Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông. Thằng này ăn mặc phong phanh. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có.
Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.
Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới. Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối.
Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm. Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống.
Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách.
Mân mê hoài cuốn anbum. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ.
Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân.
Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Mình rất sợ phí thơ. Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn.
Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.
Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa.