Gaigoiq12

Anh hlv gym và em học viên lanna carter ngon vc

  • #1
  • #2
  • #3
  • Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn. Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời.

    Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Vì gia đình? Có, tất nhiên là có.

    Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó. Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết. Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ.

    Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn.

    Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công.

    Nên cứ phải từ từ từ từ. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Vì chúng ta đều ngoáy mũi.

    Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất.

    Bạn cần làm việc, cần vận động. Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu. Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó.

    Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị.

    Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap