Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để. Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Nó tan chảy, tan chảy.
Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Bạn không thích sự không nhất quán này.
Chào chị, em cảm ơn, đi ra. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Tôi cứ tà tà gạt chân chống.
Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.
Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.
Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin. Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.
Bác cũng hiểu, vứt điếu đi. Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Thôi, năm nghìn đi ạ.
Sách cũ thì cũng đừng xé chứ. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Bạn đã hơi lo sự xuất hiện câu chuyện của bạn ảnh hưởng đến đám cưới này.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi.
Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé.