Khi xong việc, Sid nằm xuống nghỉ lưng. Nott chẳng biết phải làm gì nữa. Nói cách khác, chúng mang lại sự may mắn vô tận.
Thế là cha tôi được thừa hưởng toàn bộ gia tài của ông chú để lại. Tôi buộc lòng phải bán nhà máy, đất đai, nhà cửa. Chúng chính là hạt giống của Cây Bốn Lá thần kỳ, mỗi hạt rơi xuống là.
Ở độ tuổi sáu mươi, sau bao thất bại đắng cây và tuyệt vọng, ông vẩn nở được một nụ cười hồn nhiên. - Thưa thần Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây đáng kính. - Khoan đã, khoan dã - Nott chen ngang - Ta không quan tâm đến những vấn đề của ngươi.
Mười lăm năm gần đây tôi đã phải cố gắng hết sức để có thể sống được qua ngày. Có rất nhiều Cây Bốn Lá thần kỳ, có cả phần cho ngươi, thế nhưng ngươi đã bỏ cuộc: ngươi đã đánh mất niềm tin vào điều tốt, vào chính bản thân mình. Tại sao? Chàng cũng không biết nữa.
Chàng thầm nghĩ: "Trong quá khứ chưa từng có một cây bốn lá nào mọc ở khu rừng này thì đâu có nghĩ là trong tương lai nó sẽ không thể mọc lên được đâu. Tôi luôn có trách nhiệm về tất cả những việc diễn ra quanh mình. Mà cơ hội lại chẳng liên quan gì đến may mắn hay sự tình cờ: Nó đến với tất cả chúng ta.
Vì anh cũng chẳng còn biết phải làm gì khác nữa nên Nott quyết định đi gặp nói chuyện với Ston - Mẹ của các loại đá. - Ta đã nói là CHƯA BAO GIỜ rồi mà - thần Gnome bực bội hét lên rồi quay đầu bỏ đi. - Ai đó? Sid bừng tỉnh.
- Cậu nghe đây, tôi chẳng hưởng một gia tài nào cả, nhưng tôi đã được thừa hưởng một điều còn quý giá hơn từ ông nội của mình. Dù cho khu rừng Mê Hoặc là vô cùng rộng lớn nhưng ta muốn tìm ra nó, ta biết những người có thể giúp được ta. Trong giấc mơ này, chàng thấy nó vươn lên mạnh mẽ từ mảnh đất ẩm ướt và tươi tốt của mình.
- Nếu bà cho phép, tôi sẽ đào một đường rãnh bắt nguồn từ hồ. Đơn giản chỉ có thế mà thôi, có đúng vậy không? Ta đâu có làm gì cho anh.
Ngay sau đó, những hạt giống nhỏ lấp lánh như bọc vàng từ trên không trung bắt đầu rơi tỏa xuống khắp nơi theo cơn gió. Hay thậm chí còn tệ hơn. - Mình đã có đất rồi, bây giờ mình cần biết mảnh đất đó cần bao nhiêu nước thì đủ.
Khu rừng Mê Hoặc là một khu rừng thật hoang dã và tăm tối. Và tôi biết ông sẽ chuyển đến đúng người. - Hỡi Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây - ta đang nói chuyện với bà.