Sợ không trả được? Không phải. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.
Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào. Và vì thế, nó mạnh hơn. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm.
Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài. Chỉ là chuyện phiếm thôi.
Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai. Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo. Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác.
Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi.
Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời. Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình.
Để tí nữa em bảo cháu vào. Còn quá nhiều điều để viết. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này.
Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp. Rồi đau và chấp nhận đau. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì.
Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá. Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn.
Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.