Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy.
Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm.
Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta. Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất. Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà.
Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt. Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên.
Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược. Bị điểm kém chẳng hạn. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này.
Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột. Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay:
Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường.
Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Lần sau rút kinh nghiệm nhé. Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối.
Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Và rồi họ thả xe tôi ra. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm.
Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó.