Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh.
Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới. Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não.
Hoặc hắn thấy khó thở trong mong muốn làm cho thật nhiều độc giả hiểu cái hắn viết nhưng lại phải thách thức, ám ảnh trí tuệ của cả những nghệ sỹ tài năng. Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.
Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.
Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.
Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn.
Bác cũng bị đau chân. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại.
Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống. Hai chuyện này khác nhau. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức.
Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình. Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay.
Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài.