Đời bao nhiêu cảnh để đời. Vậy mà tôi đang viết. Hình như mắt tôi rơm rớm.
Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn. Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày. Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó.
Nếu họ, những linh hồn chưa chết, thành công thì thế hệ tương lai, với cái nhìn trung thực và đầy trí tuệ, sẽ nói rằng ngay trước họ là thời kỳ quá độ lớn nhất của thế giới. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.
Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó.
Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.
Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền.
Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung. Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu.
có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột. Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại.
Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Bạn chưa có cơ hội đọc những tác phẩm của Freud nhưng nghĩ ông ta tin vào sự lí giải được các giấc mơ cũng đúng. Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.
Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người. Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn.