Nếu bạn muốn cấm con bạn hút thuốc chẳng hạn, đừng thuyết pháp với nó, đừng bảo nó: "Ba muốn thế này, ba muốn thế khác". - Vậy ông nghĩ có nên cho chúng tôi biên tên người bà con đó để chẳng may có chuyện chi, chúng tôi sẽ làm đúng ý ông và không trễ không? Nhưng Tổng thống Wilson lựa một người khác, đại tá House, bạn thiết của ông.
Hãng của ông cậy ông cất ở Philadelphie một ngôi nhà lớn, hẹn phải cho xong một thời hạn nhất định. Nếu lúc đó không vừa lòng thì sẽ mang lại đổi. Tôi bảo: "Này, anh Emile.
Cô làm tôi hoàn toàn thất vọng. Cảnh nghèo khổ ám ảnh ông ngày đêm, làm ông lo sợ lắm và nhất quyết kiếm sao cho có đủ tiền để bà cụ khỏi cảnh vất vả không kể chết đó. Quá khứ đầy những thí dụ chứng minh năng lực thần diệu của lời khen.
Nàng bỏ tiền đồ rực rỡ trên sân khấu để yên chữ vu quy. Dù bà có lầm lỗi gì đi nữa, ông cũng không bao giờ chỉ trích bà, không bao giờ trách bà nửa lời, và nếu ai cả gan chế giễu bà thì ông chồm lên để bênh vực bà một cách chân thành dữ tợn. Cũng lý luận, giảng giải, tại sao chúng bị bắt buộc phải cạy tủ sắt hoặc bóp cò.
Von Bulow đã biết chữa lỗi lại liền. "Vậy xin ông gởi ngay cho chúng tôi những điều nên biết về chương trình và thời biểu. Bạn hãy thành thật gắng tự đặt mình vào địa vị họ mà tự nhủ: "Nếu ta ở vào địa vị họ, ta sẽ có những tình cảm gì, sẽ có những phản động ra sao?".
Cho nên, ta càng làm cho một người nói nhiều tiếng "có" bao nhiêu thì người đó càng dễ thuận ý theo đề nghị của ta bấy nhiêu". Ông giám đốc công ty đồng ý với tôi rằng chỉ nên tái bản nếu có chứng cớ chắc chắn rằng cuốn đó in ra có lợi cho chúng tôi. Bà mẹ kiệt sức, chết.
Rồi chúng tôi thành đôi bạn tri kỷ, kể lể tâm sự với nhau. Bức thư thường lắm, phải không? Vậy mà nó "mầu nhiệm" lạ lùng. Anh Emile và tôi định thực đơn.
Những con heo thản nhiên đối với những giải thưởng đó cho ông cái cảm tưởng rằng ông rất quan trọng. Ông Parsons dẫn chứng cũng vô ích, lý luận cũng vô ích. ", "Đây là vài việc xảy ra mà tôi mong rằng các ngài đừng bỏ qua.
Sự đáng tiếc lần trước, chắc chắn không xảy ra nữa đâu. Mấy khách hàng khác cũng vậy, trừ một người nhất định không trả một đồng nào hết. Chúng ta nghiên cứu bức thư sau này nữa của Ken Dyke, bức thư mà trong đó chánh sách "xin Ngài làm ơn" được áp dụng một cách khéo léo làm sao! Cách đây vài năm, ông Dyke thất vọng lắm vì ít khi ông nhận được hồi âm những bức thư ông gởi cho các thân chủ của ông: thầu khoán, thương gia, kiến trúc sư, để xin họ cho biết tình hình buôn bán.
Kiếm được một cái chòi ở giữa vườn nhỏ rồi ở đó. Giọng hung hăng như muốn bảo: "Chú nói dối, chú ơi! Tôi đi guốc trong bụng chú rồi!". Không thể nào ca tối nay được đâu!".