Và nếu không trị ngay, thì người bệnh có thể chết được như tự thiêu vậy. Hồi đó bà tưởng sẽ tàn tật tới mãn đời. Người nhà tôi thu xếp cho tôi được rảnh tối thứ bảy, vì biết tôi bỏ ra một phần buổi tối để tự xét mình, soát lại và tự phê bình hành vi trong tuần lễ.
Ta sẽ ngủ lúc nào không hay. Thế là tôi nhảy phắt dậy, khóa vòi hơi và mở cửa. Và tôi đã chết điếng thật, nếu không có sẵm một phương pháp nhất định để giải quyết những nỗi khó khăn.
Mà tôn giáo thời nào cũng đem lại cho tín đồ hai kho tàng rất quý: nhẫn nhục và cậy trông". Mới đầu bán được ít lắm, ông đã sợ mất chỗ làm. Nhiều thân chủ, dữ ta!"
Nếu bạn muốn đọc cuốn này cho có lợi nhiều nhất, bạn phải có một điều kiện cốt yếu vô cùng quan trọng hơn hết thảy các quy tắc. Tôi sợ hãi, không biết nên làm gì, nước mắt chảy ròng ròng. Ông nói: "Khi lớn lên, suy xét những hành động của người đời, tôi tưởng có rất nhiều người lớn hơn đã "mua hớ chiếc còi".
Nhưng ít khi tôi thấy bà mỉm cười lắm. chắc chắn tôi sẽ thất bại và khổ sở. Xin bạn ghi vào nhật ký những thắng lợi của bạn trong khi áp dụng những nguyên tắc đã chỉ.
Kẻ nào ghi vào đầu thực lý này sẽ không bao giờ nổi nóng với ai, và sẽ không oán trách, không thoá mạ, không ghét bỏ một người nào hết". Mấy năm trước, ông Joseph E. Khi cưới một người đàn bà goá, anh ta nể vợ, đi vay mượn để cho mấy đứa con riêng của chị này vào trường Trung Học.
"Trừ ta ra, không có cái gì làm cho ta bình tĩnh được hết". Lúc ngồi ôn lại những hành vi trong tuần, tôi thường thấy khổ sở lắm. Cho nên người thiệt có đạo tâm, không bao giờ tuyệt vọng hẳn, tâm hồn lâng lâng, bình tĩnh sẳn sàng đối phó với bổn phận thường nhật".
Bây giờ tôi bận việc tới nỗi không có thời gian để buồn lo. Mười năm trước cô đã bị kích động rất mạnh. Ông xem như thế thì vợ chồng tôi đã phải ly dị nhau, điều đó cũng không còn gì đáng lạ.
Ông này đã coi đời người như một cuộc phiêu lưu vô vị và nặng nhọc, buồn chán lạ thường. Ông và những bọn người giúp việc đã quay phim phóng sự về T. Không ai bỏ tù hoặc bắn tôi mà sợ.
Có đêm tôi đi đi lại lại trong phòng hằng giờ và muốn nhảy qua cửa sổ cho rồi đời". Ông biết nếu để thất vọng đè bẹo thì ông thành một người vô ích, vô ích cho cả chủ nợ của ông nữa. Lời dạy của cô tôi thật chí lý, vì làm thế nào đi nữa rồi cũng bị chỉ trích.