Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân. Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.
Tự giác làm một số việc. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ.
Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ. Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp…
Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được. Q của lí trí không tự an ủi được.
Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.
Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt.
Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân.
Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ. Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại. Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ.
Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim. Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại.
Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.