Còn những cây bốn lá may mắn tôi nhờ ông chuyển đến những con người từng bất hạnh, khổ đau nhất trong vương quốc này, những người biết quên mình cho hạnh phúc của người khác. Những chiếc lá bắt đầu xào xạc, đó là khi thần Gió cất giọng trả lời: Khi ngừng cười, gương mặt bà nhanh chóng trở nên nghiêm nghị.
Sáng hôm sau, Sid thức dậy trong lòng cảm thấy bồn chồn không yên. Hãy bảo trọng và chúc anh may mắn. Nhận ra Nott, anh mừng rỡ:
Cây Bốn Lá thần kỳ đó sẽ mọc trong khu rừng Mê Hoặc, phía sau thung lũng Lãng Quên. Đó là một giọng cười nửa vui tươi nửa chế giễu. Màn đêm chầm chậm buông xuống dày đặc.
- Đó cũng chính là điều tôi đang suy nghĩ đấy, anh bạn thân mến ạ. Max và Jim từng là đôi bạn rất thân từ hồi họ còn sống ở khu phố nghèo. Rồi chàng quay lại và kiên nhẫn dùng kiếm và tay tạo nên một rãnh sâu giữa hai đường kiếm, chàng đào tới đâu, dòng nước len lỏi ùa theo đến đó, và làm đất mềm hơn.
Bà ta có một sắc đẹp mê hồn. Khi xong việc, Sid nằm xuống nghỉ lưng. Cúi đầu, im lặng không dám nhìn vào Merlin, Nott xấu hổ quay đầu lặng lẽ bỏ đi.
- Làm thế quái nào mà ai cũng hỏi ta về cái cây bốn lá vớ vẩn nào đó nhỉ? Ta vừa mới nói với một hiệp sĩ đến cách đây mấy phút là: chưa-bao-giờ-có-một-cái-cây-bốn-lá-nào-mọc-ở-khu-rừng-này-hết. - Hỡi thần Gió - Chúa tể của Số phận và May mắn, Người ở đâu? Con muốn được cảm ơn Người. Merlin đứng nhìn theo Sid cho đến khi tiếng có ngựa xa dần.
Vì thế Nott lên ngựa đi hỏi thăm tất cả những sinh vật anh gặp trên đường về nơi cư ngụ của thần Gnome. Trong chiêm bao, chàng mơ thấy cảnh một cây bốn là nảy mầm từ mảnh đất từ mảnh đất nhỏ chàng vừa tạo dựng. Chắc là món tiền thừa kế đó lớn lắm phải không?
- Merlin, Merlin! Ngươi đâu rồi? Dù ngươi có trốn ở đâu thì ta cũng quyết tìm ra ngươi! Tại sao ngươi đã dám lừa ta. Xa xa một chút, Nott thấy Sid đang nằm nghỉ với thanh kiếm trên tay, kế bên là con bạch mã được buộc vào một gốc cây đang canh chừng giấc ngủ cho Sid. - Thì ra chuyện là như vậy.
Đừng dài dòng nhiều chuyện làm ta mệt. May mắn sẽ đến với bạn - chắc chắn - và không chỉ một lần. Với thanh kiếm trên tay, chàng vừa ngủ vừa canh chừng thú dữ.
Đó là một buổi chiều mùa xuân đẹp trời tại công viên trung tâm. Chàng nhớ lại lời dặn của người ông quá cố: Cuộc sống sẽ mang lại cho cháu những gì cháu đã cho đi. Anh còn có thể làm được gì khác nữa chứ? Vì thế Nott leo lên ngựa và đi lang thang vô định mãi trong rừng, hy vọng rằng mình sẽ bỗng nhiên may mắn phát hiện được Cây Bốn Lá thần kỳ ở đâu đó.