Nếu bạn là người hóm hỉnh có khiếu pha trò, hãy xem cô ta có thích sự vui nhộn hay không. Không ngờ Moppo lại quay về trường. Ông có thể giúp tôi tìm ra chỗ nên tập trung vào hay không?
Theo bạn thì ba người còn lại ở bên dưới sẽ làm gì? Có nên kéo anh vừa cao vừa mập rơi xuống lại để lỗ thông thoáng khí hay không? Liệu bọn họ có đánh nhau để giành phần thoát hiểm trước không? Và nếu là một trong số họ thì bạn sẽ thoát hiểm bằng cách nào? Nếu bàn tay bạn có một vết dơ, khán giả cũng nhìn thấy. Nhưng ngược lại, nếu người ấy tỏ vẻ cũng muốn tán gẫu với bạn thì bạn sẽ nói về những việc gì?
Trong những chương trình truyền hình, có lẽ tôi là MC sử dụng câu hỏi này nhiều nhất. Và Joe đã trả lời hết sức chân thật, khiến mọi người đều bất ngờ. Tôi xin chịu trách nhiệm.
Nghe có vẻ đơn giản, nhưng có rất nhiều người sai lầm khi nói về những đề tài mà họ không hoàn toàn thấu đáo. Một ánh nhìn đôi khi cũng chạm tới trái tim… như chơi! Bởi thế, bạn ạ, đừng bao giờ lãng phí quên đi cái cửa sổ này khi đang trò chuyện. Một nguyên tắc cơ bản khi nói chuyện với những thành viên trong gia quyến người mất là: Lựa lời mà nói.
Cuối cùng, có thể khẳng định dạng câu hỏi giả định này có rất nhiều tác dụng. Đừng bao giờ tỏ vẻ cuống quít sợ sệt hay phẫn uất bực bội. Trong một căn phòng ồn ào náo nhiệt, dù giọng nói của bạn lớn cỡ nào cũng sẽ bị lấn át đi.
Nếu điều này có vẻ quá khó thì hãy cố gắng tập luyện nhiều hơn. Điều này là lý do khiến Stevenson có tiếng là nhà tri thức. Tôi kể lại câu chuyện này không phải chỉ để bạn cười giống Benny.
Nhưng biết đâu như thế lại tốt hơn… Do vậy, hãy nhìn khán giả khi bạn đang nói. Bí quyết đầu tiên này rất thường thấy ở những người thành công trong việc ăn nói.
Nếu bạn thích thể thao hay điện ảnh, cũng nhất thiết phải xem đối phương có thích như bạn hay không. Bài nói của ông trước công chúng không đầy năm phút nhưng nó khiến người ta nhớ hơn là bài nói dài hai giờ đồng hồ của Edward Everett. Quả thật anh ta trình bày rất lưu loát về tàu thuyền, bến cảng, cước phí vận tải biển… về tất cả những thứ mà tôi chưa hề biết và cũng chưa hề quan tâm đến.
Cuộc trò chuyện tự nhiên và chân thành như thế thì mới thích chứ! Dĩ nhiên nó không chữa được tật nói lắp, cũng không thay đổi được xuất xứ của một anh chàng nhà quê, nhưng nó giúp bạn tạo được lòng tin ở người đối diện. Tôi thích nói đến nỗi ở đâu cần là tôi đều có mặt, không kèm theo bất cứ một đòi hỏi nào. Ống kính quay phim không gây cho tôi nhiều áp lực.
Đó là điều quan trọng nhất khi bạn nói trước công chúng. Xin thưa, tôi chẳng có tà thuật gì cả ngoài những bí quyết nho nhỏ. Những giá trị từ quá khứ không phải là sai, đơn giản là nó không còn phù hợp nữa ở thời kỳ mới, thế thôi.