Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn. Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe. Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy.
Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình. Để tí nữa em bảo cháu vào.
Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường.
Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.
Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi.
Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân. À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn.
Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn. Viết là một lao động kỳ diệu. Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng.
Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn.
Một số người giúp đỡ nhiều. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ.
Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. - Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.