Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.
Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi. Nó cùng tham gia giải với bạn.
Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng. Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh.
Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Chưa nổi, đồng chí ạ. Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả.
Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.
Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn.
Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Đầu mùa có đợt rét lạ, hoa tàn hết. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán.
Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật. Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình.
Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này.
Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt. Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người.