Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết. Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ.
Quá nhiều lí do để sống. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm.
Và một số lí do khác… Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ.
Ăn xong lên giường nằm. Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây. Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể.
Bạn lại chán ghét cái sự ngồi. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Trốn học mà để bị nói.
Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ. Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn. Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu.
Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú. Rồi thể hình tính sau. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.
Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào. Tôi tống vào thùng rác. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy.
Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua.
Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Hôm qua tao nóng quá. Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này.