Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu. Trong sở thú này, những con vật trở nên hờ hững vì tù túng. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo.
Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ.
Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.
Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình. Đời sống họ không cần những sự kinh động. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn.
Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa. Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước.
Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước.
Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng. Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy.
Tớ không biết và tớ cũng biết. Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi.
Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Hạn chế ra ngoài nữa.
Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Tôi đã đến đó và đã trở về.