- Người con gái chung tình là người con gái chỉ chọn mua duy nhất một nhãn hiệu thời trang. Những khách quen không chỉ đến từ Tokyo, Kyoto, Hokkaido, thậm chí đến từ Hồng Kông, Singapore… Trong phòng làm việc đơn sơ của anh chất đầy thư chuyển phát nhanh gửi từ khắp nơi. Cách đánh giày của anh đúng là có một không hai: không dùng bàn chải mà thay vào đó anh dùng vải bông quấn quanh ngón tay trỏ và ngón giữa của bàn tay phải, xi đánh giày cũng tự mình điều chế.
- Con bị trặc chân rồi, đưa ta coi nào! – Vừa nói bà vừa xoa cổ chân cho Chíp. và luôn nỗ lực hoàn thiện bản thân không ngừng thì bạn sẽ luôn có được những thành công nhất định. Đó có thể là một truyện tình lãng mạn, một câu truyện được nhân cách hóa dí dỏm hay một góc nhìn khác về những điều nhỏ bé trong cuộc sống.
Hạnh phúc là khi bạn biết chấp nhận những gì mình đang có và không ngừng nổ lực vươn đến những khát vọng và mơ ước. Những hình ảnh đó vô tình làm chạnh lòng cô như một vết thương bị xát thêm muối. - Người con gái biết quan tâm là người con gái luôn hỏi: "Anh còn tiền hok dzậy?!"
“Sao anh không nói gì, sao anh không giữ em lại, nếu anh chỉ nói một lời em sẽ bỏ tất cả để nằm trong vòng tay ấm áp của anh mãi không xa rời?! Tại sao… tại sao chứ?”. Mẹ tặng cho mình SIM mới. Một lần nọ, chị Da đỏng đảnh nói với Cục Ghét:
“Mỗi câu truyện ngắn là một tâm sự, cảm xúc thực của chính tác giả từ những vấn đề trong cuộc sống. Và danh hiệu “già trước tuổi” được mọi người đặt cho Chíp là điều khó tránh khỏi. Lúc này Chíp mới để ý kĩ khuôn mặt của vị ni cô tốt bụng.
“Sài Gòn có những cái lạ rất quen và những cái quen rất lạ. Thà đứng lại để suy nghĩ thật kỹ còn hơn là nhắm mắt vội bước một con đường mà bạn không chắc nó sẽ dẫn về đâu. Cuối cùng cũng đến nơi, một cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mắt Ghét, xương, xương và xương.
Nhưng chỉ một lúc sau, như có lực hút vô hình, tôi lại châm chú nhìn bà cụ ấy. nên đơn giản hơn và tốt hơn. Dù chị vẫn phải mặc chiếc áo phong phanh đã cũ nát và lạnh lẽo nhưng được ngắm con thích thú trong chiếc áo mới, chị cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết.
Có lẽ trong tất cả các dòng họ thì họ nhà Dơ là đông đảo nhất. Đôi khi trong cuộc sống, người cam đảm nhất không phải là người dám chết với sự tuyệt vọng mà là người dám sống với niềm hy vọng. - Hồi đó rừng nhiều, ta chỉ cần đi 5 10 phút là có một khu rừng, nhưng dạo này công nghiệp phát triển, họ phá rừng lấy gỗ cả rồi nên phải đi xa như vậy.
Nhưng Ghét không biết phải đi như thế nào vì cậu chưa bao giờ đến đó. Ghét hào hứng ra mặt: Hôm nay mình mới chia tay với anh ấy, thật buồn, mình đã nói ra những lời không thật với lòng, có lẽ anh bị tổn thương nhiều lắm.
Mà nói đi cũng phải nói lại, tao thấy mày cũng có năng khiếu làm thơ lắm đó, hay mày. Hình như… đúng vậy, cô vô tình đi ngang qua nơi mà cô và anh vẫn thường hẹn hò với bao kỷ niệm buồn vui, quá khứ tràn về, những lời nồng ấm của anh, những cái ôm xiết không muốn rời, những nụ hôn cháy bỏng, đột nhiên lòng cô thắt lại, nước mắt từ hai khoé mi tuông trào, cô khóc, khóc như chưa từng được khóc. - Ghét cháu, đi đâu vậy, sao không ở chung với con người? Thì ra là ông Gió, mừng như mèo thấy mỡ, Ghét liền đáp lại: