Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Tôi ủng hộ cái đúng. Đang định đứng lên đi ăn.
Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi. Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình.
Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình.
Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy. Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả.
Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?. Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành.
Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.
Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu! Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương.
Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường.
Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài. Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về.
Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho.