Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. , bạn theo phản xạ, đoán ngay tiếp theo chắc là …dog Nhưng có vẻ không phải, tự nhiên hắn viết ngoáy đi, một từ gì đó có 4 chữ cái mà bạn đọc mãi không ra. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.
Bạn không thích sự không nhất quán này. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi.
Bác cũng hiểu, vứt điếu đi. Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết. Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan.
Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập.
Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Khi mà tôi lạc loài.
Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình. Nhưng chờ đến bao giờ.
Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú. Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu.
Nhưng họ sống không bình thường. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái. Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy.
Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Bạn chưa làm được gì cho họ.
Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Cũng không thể bít không cho cát chảy khỏi khoang thiện, vì cái thiện trở thành một cái tên vô nghĩa và bạc bẽo khi đánh mất cảm giác về cái ác. Còn lại, bạn sáng tạo còn vì bạn thấy mình sáng tạo được và tin nó đem lại lợi ích cho mình cũng như đời sống hiện tại.