Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Sợ họ thấy lóe đèn lại say say gây sự thì giá có cái máy chụp không lóe đèn. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác.
Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt.
Sao lại xé sách hở con. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.
Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.
Ngôn từ không có gì mới. Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người.
Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì. Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn.
Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ.
Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.
Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Tôi chỉ thấy rầu rĩ.
Thế giới trong óc thật hỗn tạp. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác.