Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi…
Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút. Nhưng mà tôi ươm mầm. Mọi thứ đều không mới.
Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh. Những giọt nước mắt bằng gỗ. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.
Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé.
Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên.
Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Chả phải thở than gì.
Cảm giác như không thể lành lại được. Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi. Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn.
Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy.
Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây.
Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi.