Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời. Tôi biết ông rất yêu vợ.
Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Đang định đứng lên đi ăn.
Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc.
Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo. Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt.
Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Gặp ở rất nhiều nơi. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.
Đi ra chợ Đồng Xuân chọn hàng, vất vả đèo về, rồi bán được lãi cũng thú vị lắm chứ. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.
Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào. Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu. Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ.
Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện.
Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc. Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu.
Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp.