Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi.
Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành. Phải cạo râu đi nghe chưa. Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình.
Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống.
Lúc thì một vài tháng mới đến một lần. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai.
Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi.
Người lớn thật buồn cười. Ôi, cuộc đời của bác tôi. Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên.
Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa. Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc.
Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào.
Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Họ vốn là những người khá nhạy cảm.
Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi. Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn. Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông.