Nomasir ngừng lại một lúc rồi ra hiệu cho người nô lệ đang ở phía sau cánh cửa. Ông Algamish nhìn tôi bằng đôi mắt hiền từ và điềm tĩnh, sau đó ông hạ thấp giọng và nhấn mạnh từng tiếng một: - Thời đại con đang sống khác thời trẻ của cha, cha à! Con sẽ tránh vết xe đổ của cha.
Với giọng trầm ngâm như hồi tưởng lại quá khứ, ông ta kể lại: Làm như thế tôi sẽ tránh được sự hối tiếc về sau và luôn nắm bắt được những dịp may đến với mình. -ôi muốn xin ý kiến của anh về một vấn đề mà tôi không biết nên làm thế nào cả.
Tôi có thể chắc chắn rằng, các bạn hầu như không thể đáp ứng được tất cả những ham muốn của bản thân mình. - Ông chủ lâm vào cảnh khủng hoảng rồi. Tôi có cảm giác như ánh mắt đó nhìn xuyên suốt tâm can của mình.
Có phải thế cậu Tarkad? - Vậy thì, nếu mỗi người trong các bạn mong muốn tạo dựng cho mình một cơ nghiệp giàu có, thì điều khôn ngoan nhất là biết cách điều khiển dòng chảy của vàng, nó vốn đã có sẵn trong tay của các bạn, đúng không? – Arkad nói tiếp. Đó là Dabasir, người buôn lạc đà ở thành Babylon và cũng là chủ nợ của anh.
Ông hết sức mừng rỡ, vì từ đây ông ta đã có những đồng tiền riêng của mình. Suy nghĩ một lúc, ông quyết định vượt qua sự e ngại và cất giọng nhẹ nhàng. - Giờ con cần phải suy nghĩ và hành động chín chắn như một người đã trưởng thành.
Đừng để những ham muốn nhất thời trước mắt mê hoặc, hay để tâm trạng muốn làm giàu một cách nhanh chóng che mờ lý trí của bạn, vì điều này đem lại tỷ lệ rủi ro rất cao. Anh hãy hứa với tôi là nếu được một ông chủ mua, anh hãy cố gắng làm việc thật chăm chỉ cho ông ta. Ai mà chẳng thích những người nô lệ chăm chỉ và làm nhiều việc cho họ.
Trước đây, tôi nghĩ rằng nó là điều mà ai cũng mong ước và nó có thể xảy ra không cần bất cứ sự nỗ lực nào của con người. Vào cuối ngày thứ chín, tôi ngã từ trên lưng lạc đà xuống đất và không còn đủ sức để trèo lên lại. Anh đứng phắt dậy và nói:
Trời đất xui khiến thế nào tôi lại được gặp cậu ở đây. Tội trạng của những kẻ nô lệ đám đánh cắp tài sản của chủ mình để đào thoát là rất nặng và có thể bị đánh chết. – tôi chỉ mong có được một nguồn thu nhập tốt để tiền luôn chảy vào trong túi của mình.
Khi chúng ta đói, tinh thần của chúng ta sẽ trở nên sáng suốt và nhạy cảm hơn với các mùi thơm của thức ăn. Con bèn học thuộc lòng tất cả các quy luật đó. Lúc đó, ông cháu là một nhà buôn thảm, thường mang hàng hóa chất đầy trên lưng một con lừa đi khắp thành phố cùng với một người nô lệ da đen đi theo để dắt lừa và khiêng thảm.
Đối với công trình này, nữ hoàng Semiramis được xem là người có công đầu tiên. Ví dụ như cất giấu tài sản vào một nơi kín đáo. – Tôi là một người thu mua gia súc, chủ yếu là lạc đà và ngựa, nhưng thỉnh thoảng tôi mua cả cừu và dê.