Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.
Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó.
Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên. 18 tuổi là được tự do.
Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Tôi chả thấy thú vị gì cả.
Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.
Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy. Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần. Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn.
Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích.
Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm. Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Nhưng những thứ đó hơi hiếm.
Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm. Như một con rết hoặc như một con rắn. Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn.
Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy.