Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn.
Nhiều điểm rất giống tôi. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ.
Tôi thì cất lại trong đầu. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Tôi để mẹ dắt tôi đi.
Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à.
Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được. Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.
Cố tiếp thu để làm tốt hơn. Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp. Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ.
Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy. Chính em đã từng bảo như vậy còn gì.
Chừng nào cậu còn nghe lời tớ. Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Em chỉ thích những anh nho chín.
Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết. Nhà văn quì bên giường vợ. Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng.
Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi.