- Xin đừng dừng lại! Anh hãy vui lòng nói tiếp đi! Có phải chính anh đã từng được vị nữ thần đó phù hộ và thắng bạc ở các sòng bài không? Những thực khách khác cũng mang thức ăn đến và vây quanh hai người. – Tôi nghĩ mình cũng nên rủ những bạn bè thân thiết trong thời thơ ấu của chúng ta cùng đi.
- Ông Arkad giàu nhất, bởi vì ông ấy là người giỏi nhất trong việc tìm ra vàng. - Mày là một tên làm mướn biết điều đấy! Nhưng thôi, ta chấp nhận, xem đây như là một cuộc thương lượng có lợi cho cả đôi bên. Vì vậy, món nợ ông ấy đã vay của tôi không bao giờ được trả.
Tôi đã phải làm lụng vất vả, tính toán cẩn thận và tích lũy trong một thời gian dài mới có được số vàng đó. Phần lớn mọi người đều vui vẻ chấp nhận, thậm chí họ còn sẵn lòng giúp đỡ tôi, nhưng cũng có một số người trách cứ tôi. Nghe bạn nói vậy, con lừa dù đang đau đớn vì các gót chân trầy trụa do phải chở ông chủ cả ngày trên những con đường gồ ghề, vẫn thể hiện là người bạn tốt và dành nhiều thiện cảm cho con bò, nên nói:
Ông hãy lấy lại tình cảm và suy nghĩ của một người tự do, đồng thời hãy hành động như một con người tự do và đạt được sự thành công giống như thế! Hãy quyết định theo những điều mà ông c thấy thích nhất và phải cố gắng thực hiện. Có lẽ, đây là lối thoát duy nhất của ông trong tình cảnh này. Tôi còn phải chăm lo cho cuộc sống vợ tôi nữa.
Cuối cùng, con đành phải chấm dứt việc hợp tác làm ăn chung với anh ta. Thông thường công việc ở lò bánh kết thúc vào buổi trưa, nên ông nghĩ ông Nana-naid chắc hẳn sẽ đồng ý cho ông làm bánh đi bán vào buổi chiều. Không phải ai cũng làm được như anh vậy đâu! - Một người khác lên tiếng.
Nếu đúng như thế, tôi rất muốn bán cho ông toàn bộ bầy cừu béo tốt của tôi. Ông ta chờ ông về để chia tiền. Mỗi ngày ông Arad đều mua hai cái bánh, một cho mình và một cho người nô lệ, đồng thời hay nán lại trò chuyện với ông trong lúc ăn bá
– Quan tể tướng trả lời – Nó không ở lâu trong những cái túi nhỏ bé của dân nghèo mà nhanh chóng chạy vào nằm yên trong hòm của những người giàu có. – Arkad nói như thế vào buổi sáng ngày học thứ năm. Tôi phải lấy lại niềm tin tưởng của những người tôi quen biết.
Bà ấy là người tự do và là cháu gái ông chủ trước đây của tôi. Quả thật, kế hoạch này đã không làm con thất vọng. Đó là tấm thẻ chứng cứ, trên đó ghi lại lời giao hẹn, nếu đến kỳ trả nợ mà người đó không thanh toán được, thì họ phải giao cho tôi một tài sản nào đó có giá trị tương đương để khấu trừ.
Thật sự cháu không muốn làm việc một chút nào sao? – Tôi nghĩ mình cũng nên rủ những bạn bè thân thiết trong thời thơ ấu của chúng ta cùng đi. Như quyết định giúp anh, Dabasir đẩy mạnh Tarkad vào quán và kéo đến ngồi trên hai tấm thảm đặt trong góc.
Vì đối với những trường hợp này, rất có thể họ không có tiền để trả nợ cho anh đâu. Nghe đến đây, ông Arkad không nhịn được nên đã cười lớn. Tôi đã trở về Babylon bằng linh hồn của một con người tự do và làm chủ bản thân tôi.