Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất.
Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui.
Bịt tai lại, im lặng, là xong. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Và bản thân họ phải tự thoát ra.
Không hẳn là sợ mất cho bạn. Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Cái đó làm bạn tỉnh ra.
Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau. Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy.
Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả. Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu. Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách.
Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu. Nhưng cũng thông cảm với ông ta.
Và bạn liên tưởng tới Zidane. Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình. Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây?
Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không?
Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn.