Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc. Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau. Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời.
Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được.
Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn.
Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào. Ông anh cũng làm theo.
Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén.
Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên.
Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.
Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Đều ngập trong nước mắt nhân gian. Mọi người còn lo cho bác nữa.
Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao. Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát.
Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại.