Theo cách mà bạn lựa chọn. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong.
Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng. Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống.
Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Nhưng lại muốn súc tích. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng.
Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát.
Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.
Tôi bảo than cũng là nhập ngoại. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau. Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh.
Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Thi thoảng chúng bay rợp trời.
Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá. Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Khi về đây nghĩa là bạn tự do.
Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi. Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.
Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm. Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình.