Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.
Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.
Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu. Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau.
Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy. Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Cái đó sẽ làm chị gặp nhiều gian nan trong cái nghề này.
Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ.
Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây.
Tôi về, cũng đỡ in ít. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước.
Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú.
Tối, bạn đèo bác vào viện. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được.
Mặc dù bạn biết ngủ nhiều cũng chẳng bổ béo gì cho sức khỏe. Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.