Nhưng, khi vì rủi ro, người bếp làm cháy món thịt quay thì bà đã không phàn nàn, còn vui vẻ tha thứ mà ăn. William và Catherine Gladstone sống chung với nhau 59 năm, lúc nào cũng quyến luyến nhau. Vậy thì làm sao kiến thức hẹp hòi của mày có cơ hội mở mang được".
Tôi lại thăm ông Doe, người mướn nhà và nói với ông ta: "Ông Doe, tôi đã nhận được thư của ông cho biết ông sẽ dọn đi, nhưng thiệt tình tôi không tin rằng ông sẽ đi thật. Nào, coi xem nào, có chuyện chi khó khăn đây?). Các bạn chắc đã đoán được.
"Nhận được thư của tôi, ông ta lại nhà tôi liền, theo sau có người thư ký. Henry James nói: "Quy tắc thứ nhất phải áp dụng trong sự giao thiệp với mọi người là để cho họ được sung sướng vì theo quan niệm của họ". Rồi đúng lúc nó đang vinh hạnh, ba nó vào, như vô tình.
Nhưng sáng nay, ông hội trưởng của chúng tôi đã nghiên cứu với tôi những tờ báo cáo về kết quả cuộc tuyên truyền trước và cậy tôi cho biết cuộc tuyên truyền đó đã giúp cho hội tăng gia được số hàng bán là bao nhiêu. Nói chung thì loài người sống mà bỏ phí ít nhiều khả năng lắm. Một người đàn bà được vừa lòng, một gia đình hòa hợp, cần thiết cho hạnh phúc của đàn ông hơn là một gia tài cả triệu bạc.
Trong nghệ thuật dùng người, chưa có lời khuyên nào chí lý bằng lời đó, cho nên tôi muốn nhắc lại: "Bí quyết của thành công là biết tự đặt mình vào địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người vừa theo lập trường của mình". Sau cùng, năm 82 tuổi, Tolstoi không chịu nổi sự bất hòa ghê gớm trong gia đình nữa và một buổi tối, tháng 10 năm 1910, tuyết sa đầy trời ông trốn bà, đi xa, trong đêm tối và lạnh lẽo, không biết là đi về đâu. Đem giải phẫu bộ óc, thì có một nửa số người điên cũng bình thường như óc chúng ta.
Là vì tôi muốn xui ông ấy mua những bức vẽ, mà tôi cho rằng hợp ý ông. (Nhân tiện, xin nhắc bạn, ví như bà nhà đòi may một cái áo nhung, thì xin chớ trả lời bà bằng câu đó nhé!). Có lắm lần bà đạp cửa vô thư viện của ông để chửi ông nữa.
Lần này là lần thứ nhất tôi được cái vui và cái may mắn gặp hết thảy những người thay mặt nhân viên trong công ty lớn của chúng ta, các vị quản lý, các vị chỉ huy, và xin anh em tin chắc rằng tôi lấy làm hân hạnh được có mặt ở đây và sẽ nhớ cuộc hội họp này suốt đời tôi. Bà quý của cải của bà, chỉ vì của đó làm cho đời sống của người bà yêu được dễ chịu hơn. Rồi một đêm, ông nảy ra một ý.
Chỉ một mình tôi chịu trách nhiệm về cuộc chiến bại này thôi". Chẳng hạn, bà không biết dân Hy Lạp thịnh trước hay dân La Mã thịnh trước. bình tĩnh lại lần lần và khi tôi ngưng, ông bảo tôi: "Được.
Một hãng lớn nọ, chế dầu thơm phái ông James B. Có khách nào dám chỉ trích xe của anh ư, anh đỏ mặt tía tai lên, chỉ muốn nhào vào bóp cổ người ta. Tôi hiểu, hôm trước không phải anh trông nom bữa tiệc.
Khi chúng tôi cậy ông đi Nữu Ước, nhiệm vụ không phải dễ mà ông đã thành công được một cách đáng khen; hãng lấy làm vinh dự lắm. Tôi không biết đánh! Không biết chút chi hết. Cái mau quên của loài người thiệt lạ lùng, đáng làm cho ta ngạc nhiên.