Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.
Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc. Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Chỉ biết mình mãi mãi lăn.
Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại.
Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do. Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng.
Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Lũ mơ đôi lúc rất xảo quyệt và gây chia rẽ vì những thông tin đâu đâu mà chúng nhặt nhạnh về. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại…
Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông. Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên.
Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào. Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp.
Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông.
Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.
Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn.