Đến mức đó thì đời ta có thể như đời sống trong tù và không phải là của ta nữa. Điều thứ nhì là phải vừa đọc vừa suy nghĩ. Điều thứ nhì là phải vừa đọc vừa suy nghĩ.
Bạn nào ghét nghệ thuật và văn chương đấy? Tôi đã hứa với bạn xét riêng trường hợp của bạn thì tôi đã xét rồi đấy nhé! Bây giờ đến trường hợp - cũng may là rất thông thường - của những người thực sự "thích đọc sách". Và có thể thoả mãn lòng khao khát hiểu biết của ta mà không cần đến văn chương. Nhưng có gì lạ đâu? Vẫn là luật nhân quả mà.
Họ khoe với bạn mỗi năm đọc được bao nhiêu cuốn. Bạn biết rằng ít nhất cũng có được nửa giờ yên ổn. Có sao đâu? Tôi biết rằng bạn thưởng thức được âm nhạc, vì vậy các dàn nhạc mới lựa toàn những bản hay, bỏ hết những bản dở.
Chúng ta có và luôn luôn đã có tất cả số thì giờ trời cho. Có nó, làm cái gì cũng được; thiếu nó, không làm được việc gì cả. Và cả khi ta thấy nhiệm vụ quá sức ta, ta phải chịu thua, mà ta vẫn nghĩ rằng nếu bắt sức ta làm thêm được cái gì nữa thì ta ít bất mãn hơn.
Tôi biết bạn đương tự nhủ: "Cái anh chàng này, từ đầu sách tới cuối chương trước nghe cũng xuôi xuôi, cũng đã bắt đầu làm cho mình hơi chú ý tới, nhưng bảo mình suy nghĩ ở trong xe và tập trung tư tưởng thì không được rồi. Nỗi nguy cuối cùng và lớn nhất là nỗi nguy tôi đã chỉ ở một chương trên: bị thất bại từ lúc đầu. Tới nhà, bạn không ăn ngay.
Nhưng có nhiều mức độ. Tôi chỉ khẩn khoản thưa bạn rằng một đời sống không hợp với nguyên tắc là một đòi sống ngu muội, và muốn hành động hợp với nguyên tắc thì có mỗi một cách là mỗi ngày phải nhận xét, suy nghĩ và quyết định. Họ khoe với bạn mỗi năm đọc được bao nhiêu cuốn.
Tới nơi ông thường phải đợi xe. Đó là trường hợp mà hoàn cảnh buộc bạn phải có năng lực rất cao để tự điều khiển một cách chuyên chế. Đó là trường hợp mà hoàn cảnh buộc bạn phải có năng lực rất cao để tự điều khiển một cách chuyên chế.
Không thể nào mang nợ! Bạn chỉ có thể tiêu phí thời gian đã qua; không thể tiêu phí được ngày mai, Trời giữ giùm ngày mai cho bạn; không thể tiêu phí được giờ sau, Trời giữ giùm giờ sau cho bạn. Có thời giờ thì bạn có thể kiếm ra được tiền bạc - thường là như vậy. Thế là 6 giờ, có lẽ hơn nữa, đã trôi qua từ khi bạn ở sở ra, trôi qua như một giấc mộng, trôi qua như ảo thuật, không sao hiểu được.
Xét kỹ, ta thấy tiền bạc là vật chất tầm thường nhất. Hỡi người đời, anh phải tự biết anh. Tôi nhấn mạnh bao nhiêu vào điều đó cũng không phải là thừa.
Bạn lên xe với tờ báo và bình tĩnh, ung dung để hết trí não vào tờ báo. Làm được một công việc mệt nhọc, lòng tự tin của bạn sẽ tăng lên. Chúng ta không bao giờ có thêm chút thì giờ nào đâu.