Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng. Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều.
Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy. Để người ta phải nể. Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình.
Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái. Được nói chuyện, được trao đổi.
Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ.
bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Với họ, viết không có tị ti nào là học. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra.
Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ. Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm.
Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém. Người bảo người là ác.
Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì. Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực.
Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận.
Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào… Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ.