Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực. Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin.
Hai bên dè chừng nhau. Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt. Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy.
Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước.
Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Này, mày chuyển cái bàn này lên. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?
Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ.
Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng.
Tôi bảo: Chào chú. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng.
Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử.
Nhưng nàng vẫn lắng nghe. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa. Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét.
Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên.