Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm. Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn).
Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.
Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống.
Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi.
Ta không thích nổi cáu. Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái. Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả.
Có ai mất xe lại thế không. Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào.
Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Nhưng lại muốn súc tích. Gặp ở rất nhiều nơi.
Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ. Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành.
Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính. Quần áo độ này mặc rộng ra.
Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế. Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi. Lải nhải cũng là chơi.