Gaigoiq12

Cưỡng hiếp cô con dâu hàng đẹp cực ngon

  • #1
  • #2
  • #3
  • Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo. Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy.

    Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận.

    Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì.

    Cho cô bé bán diêm, nàng đáp. Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung.

    Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại. Cuối mùa lại ra đợt mới.

    Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng. Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá.

    Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ.

    Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng. Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…). Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp.

    Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến.

    Và thế là đời sống lãng phí. Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap