Gaigoiq12

địt em đồng nghiệp khù khờ suốt chuyến đi chơi

  • #1
  • #2
  • #3
  • Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích. Nhưng là lợn thì rất hay tự hào. Một kiểu hăm doạ của trẻ con.

    Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy Chỉ là chuyện phiếm thôi.

    Chỉ hơi rờn rợn và xa cách. Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ. Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ.

    Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn. Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối. Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn.

    Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh.

    Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi. Hoặc sẽ bắt mình quên. Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều.

    Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được. Nhưng mà tôi ươm mầm.

    Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê. Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong.

    Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu.

    Hãy bắt tôi, nếu có thể. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap