Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không. Dùng hay không dùng thì có sao. Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội.
Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết.
Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông.
Nhưng bác ta không tin. Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người.
Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ.
Cả món tinh thần cũng thế. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu.
Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình.
Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó. Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ.
Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ. Mà còn thua trắng về tài năng. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế.
Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu. Chứ trước đây thì um nhà rồi. Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu.