Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này.
Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn.
Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn. Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm.
Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại. Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn.
Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Hắn phải lừa phỉnh mình.
Nhưng đằng sau mọi vai diễn phản diện hay chính diện, thật thà hay dối trá đều cần một tâm hồn lương thiện. Lần sau không thế nữa nhé. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm.
Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi. Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé. Rất nhiều người quen đến thăm.
Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực…
Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ. Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này. Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy.
Ôi, cuộc đời của bác tôi. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực…