Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!. Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong.
Như một người đồng sở hữu biết điều. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ. Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố.
Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế.
Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ. Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ.
Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác.
Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn.
Bạn lại muốn lưu lại. Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần.
Dừng lại vẫn là chơi. Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này. Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ.
Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. Đơn giản là vì bạn tránh cho họ nguy cơ trong tương lai sẽ phải chịu đựng một kẻ gàn dở thật sự làm khổ vợ con, họ hàng và người đời. Vận động điên cuồng và đầy khao khát.
Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài. Thế thì là thiên tài thế nào được.