Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết. Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó. Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.
Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng. Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau.
Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.
Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.
Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước.
Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó.
Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên. Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét.
Chỉ còn dòng máu là hoang dã. À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu. Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét.
Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.
Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Bây giờ là 12h26 đêm. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được.