Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất. Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Ông anh chuyển sang bể nóng.
Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa.
Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Có thể hắn câu được những con cá to để thả.
Ông đã quên những lạc thú ấy. Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.
Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Từ nay thôi hẳn đá bóng.
Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào. Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn. Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi.
Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn: Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước.
Chả là hôm qua có chuyện. Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ. Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.
Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa.
Bác vòng sang phía trái tôi. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh.