Nhưng càng lớn, tôi càng dốt. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa.
Dùng cứt thì không hay lắm. Mấy con hổ cũng thế. Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay:
Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình. Tôi cất tờ giấy vào cặp. Khá nhẹ nhõm và yên bình.
Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.
Chỉ có con mèo không ngược. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng. Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này.
Nhà văn nhìn vào mắt nàng. Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế.
Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng. Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy.
Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột.
Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường.
Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười.