Nếu là một thợ thủ công, bạn phải học hỏi những phương pháp và cách sử dụng các công cụ mới để tay nghề ngày càng điêu luyện hơn. Còn nhiều người khác, thường là vì do dự, toan tính thiệt hơn mà khiến cho cơ hội trôi qua, để rồi cuộc sống của họ vẫn không có một sự thay đổi nào cả. Nhưng nếu tôi là một người đàn ông, tôi thà chết còn hơn trở thành một kẻ nô lệ.
– Tôi cứ tưởng tốt nhất là có được mọi thứ mà không cần phải làm lụng gì cả chứ! Hãy nhìn Zabado này, nếu chúng ta bị bán vào đấy để làm những công việc nặng nhọc như xây tường thành kia, thì tôi sẽ đi lấy nước hay làm một việc dễ dàng nào đó. Khi tôi hoàn toàn thất vọng thì gặp được bà Swasti. Người này tiếp nối người kia cặm cụi làm việc như những con kiến, từ hừng sáng cho tới khi tối mịt.
- Đúng thế! – Mathon nói tiếp. Nếu không, cậu sẽ bị bán vào làm nô lệ xây tường thành. Thế là tôi đến Nippur và nhận lấy công việc cai quản các đồn điền của ông Algamish ở đó.
Nhờ Algamish khuyến cáo từ trước nên tôi tiếp tục để dành tiền. - Chuyện bắt đầu từ một giấc mơ. Vì như thế, bạn có thể mất hết tiền bạc và nhận lấy sự hối tiếc về sau.
- Làm thế nào để giữ lại một phần mười số tiền trong túi, trong khi tất cả số tiền kiếm được vẫn không đủ để tôi chi tiêu vào những khoản cần thiết hàng ngày? - Vừa nói, Nomasir vừa đặt tiếp hai túi vàng xuống sàn nhà. Trong cuộc đối ẩm đó, ông ta đã kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về sự khôn ngoan của cha mình.
- Con trai à! – Cha tôi bảo. - Cái gì? – Kobbi hết sức ngạc nhiên kêu lên. Những nô lệ không còn bước nổi hoặc vì đuối sức mà vấp chân ngã xuống, sẽ lập tức hứng chịu ngay một trận mưa roi tàn nhẫn.
Nhưng cho đến bây giờ, cả tôi và anh vẫn không thoát khỏi đói nghèo, cái túi của chúng ta vẫn luôn luôn xẹp lép. Chúng ta xuất thân trong những gia đình nghèo khó và đông anh em, không có của cải thừa kế, cũng không có hy vọng cưới được một người vợ có của hồi môn. Tôi là người sở hữu rất nhiều vàng.
Vậy làm thế nào để cho vàng sinh lợi. Hãy theo tôi vào trong quán, tôi muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện trong lúc tôi ăn một chút gì đó. Tuy nhiên, anh ta bảo rằng ưu tiên để con mua trước, vì anh ta phải trở về nhà lấy tiền rồi mới góp vào được.
Ước gì ông nội còn sống. Khi tôi hoàn toàn thất vọng thì gặp được bà Swasti. - Á! Tarkad đây rồi, tôi đã nhiều lần đi tìm cậu để đòi một đồng và hai hào bạc mà cậu đã mượn tôi trước đây.
Tôi sợ hãi đứng đó, trong khi bốn người đàn bà nhìn tôi từ đầu tới chân. - Nhưng tất cả số vàng mà chúng ta đã từng chi ra để thực hiện các công trình đó nay đi đâu cả rồi? – Nhà vua Sargon hỏi lại. Hãy mang cho cậu ta một bát nước.